CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thịnh Yến


Phan_58

Trong phòng ấm áp, Hạng Mĩ Cảnh cởi áo khoác treo lên móc, vừa đi về phía sofa vừa nói với Diêu Bội Bội: "Vừa xong việc, tới thăm em".

Diêu Bội Bội không tin: "Đến thăm em mà không mang chút đồ ăn đêm thế?

Không phải lại cãi nhau với Dung Trí Hằng đấy chứ?".

Hạng Mĩ Cảnh chỉ nói: "Không phải", sau đó cuộn người nằm trên sofa, nhìn vào màn hình ti vi thong thả nói: "Chị ngủ một lát".

Sau khi nhận được điện thoại của Dung Trí Hằng nói tối nay lại một lần nữa cô phải tới Dung Liên sơn trang để ăn cơm cùng bà nội anh, Hạng Mĩ Cảnh vô cùng điềm tĩnh uống hết trà trong chén, sau đó đứng dậy rót thêm chén nữa, ngồi đợi Dung Trí Dật đến gõ cửa.

Dung Trí Dật thường xuyên xuất hiện ở tầng này, mĩ nữ nào cũng quen, suốt quãng đường tới văn phòng cô, phải chào hỏi không biết bao nhiêu người cuối cùng cũng gõ gõ vào cánh cửa phòng Hạng Mĩ Cảnh, tươi cười hỏi: "Bao giờ có thể đi?".

Cô rất ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Dung Trí Hằng, ngoan ngoãn lấy túi xách cùng Dung Trí Dật đi chăm chút lại bản thân. Thực tế thì cô nghĩ bỏ ra ba tiếng đồng hồ để ngồi trang điểm và làm tóc, thà dùng thời gian ấy ngủ một giấc còn hơn, trời biết gần đây cô rất hay mất ngủ, chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ cũng giật mình tỉnh giấc, sau đó cả đêm không thể ngủ lại. Trời sinh cô đã có hình dáng này, thời gian gấp gáp, không thể đi chỉnh hình thành bộ dạng mà bà nội anh thích được, huống hồ dù cô có đi chỉnh hình thật, chưa chắc bà cụ đã hài lòng về gia thế xuất thân của cô. Chiếc áo khoác ngoài đẹp đẽ này có thể lấy lòng được bà cụ hay không cô không biết, nhưng cảm giác mặc một chiếc áo quá đắt tiền trên người, khiến cô thấy hơi khó chịu.

Cô không vui lắm vì vậy thái độ hơi tùy tiện, nhìn Dung Trí Dật đi theo nhân viên bán hàng tới từng mắc áo để ngắm nghía chọn lựa, cô không kìm được mà phải bật cười: "Bảo anh tới để làm người tham kiến, kết quả hình như ngược lại?".

Dung Trí Dật vốn đang rất nghiêm túc, bị cô trêu thế, bèn chẳng thèm nhìn nữa, đi về phía cô ngồi xuống sofa, bắt đầu kể khổ: "Victor gọi điện cho tôi, nói anh ấy cùng bà và Orchid đang từ Tô Châu về sơn trang, bảo tôi tới đón cô qua ăn cơm. Tôi chỉ nói thừa một câu, vốn định trêu anh ấy, hỏi có cần trang hoàng cho cô thành công chúa xinh đẹp nhất vũ trụ hay không, thế là anh ấy bảo được. Tôi nghĩ anh ấy đùa, nhưng anh ấy đã nói thế tôi cũng phải ra vẻ, không lát nữa gặp sẽ bị phê bình".

Cô thấu hiểu gật đầu, nói thẳng: "Tôi không thích quá long trọng".

Anh ta cười cười nhìn cô: "Tôi thấy giờ cô rất thoải mái, đổi lại là một thục nữ danh môn khác, sớm đã nhảy tưng tưng lên rồi. Thế này có được gọi là đi đúng đường hay không? Nắm chắc nhân vật quan trọng rồi, vì vậy sau này cô sẽ không bận tâm tới tôi nữa?"

Cô cười cười giọng nghe xa xôi hư vô.

Rõ ràng anh ta chỉ muốn nói đùa, nhưng thấy bộ dạng khi cười của cô rất trống rỗng và xa lạ, bèn an ủi: "Mời cô đến ăn tối nhanh như thế chắc chắn Victor đã phải dụng tâm không ít, muốn cô bước chân vào đại gia đình phồn vinh và phiền phức của chúng tôi. Bà tuổi đã cao, không thể buộc chân trói cánh con đại bàng đã khôn lớn cứng cáp mãi được, bố cũng có ý để anh ấy là người thừa kế, nên không can thiệp nhiều vào chuyện này. Trước kia tôi không muốn cô phải sống phức tạp, nhưng biết đâu ở bên anh ấy, cô sẽ không phải sống phức tạp, chỉ cần anh ấy muốn, chắc chắn anh ấy sẽ giúp cô giải quyết tất cả mọi vấn đ ề".

Cô nhướng mày nói: "Anh nói cứ như anh ấy biến thành kim cương vậy".

Dung Trí Dật nhún vai: "Đương nhiên cũng có lúc anh ấy phải bó tay bất lực, có điều đây là chuyện đã qua rồi. Nếu không, tại sao ai cũng muốn mình trở lên lớn mạnh? Bởi vì chỉ cần lớn mạnh rồi mới có thể thật sự muốn làm gì thì làm, mới tránh khỏi bị mất những người những thứ quan trọng với mình".

Mắt cô ươn ướt, nói: "Tôi thấy con người nên có điểm yếu, cũng nên có thứ cần theo đuổi, nếu không cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?".

Anh ta cười: "Vậy cô hãy trở thành điểm yếu của anh ấy".

Đi qua mấy cửa hàng, cuối cùng Hạng Mĩ Cảnh cũng thay bộ quần áo khác.

Dù sao Dung Trí Dật nhiệt tình như thế, cô quá hờ hững thật không tôn trọng người ta lắm.

Bốn giờ rưỡi hai người bắt đầu tới sơn trang, vốn lúc đi trời đang sáng rỡ, lúc xe vào sơn trang sắc trời lại u ám, mấy đám mây tối màu bị gió thổi lại gần khu vườn nhỏ, giống như mưa bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng rất vui vẻ, chỉ lên sắc trời thay đổi đột ngột cười nói với Dung Trí Dật: "Xem ra sắp có chuyện lớn xảy đến rồi".

Dung Trí Dật liếc mắt nhìn lên trời một cái, quay lại đã thấy Dung Trí Hằng đứng bên ngoài, rõ ràng là đang đợi họ. Dung Trí Dật thấy lòng rối loạn, cho xe đi về phía trước, dừng xe, vốn định quay về phòng một mình, không làm phiền hai người họ nữa, kết quả bị Dung Trí Hằng gọi giật lại.

Dung Trí Hằng thì thầm hai câu với Hạng Mĩ Cảnh, sau đó vẫy tay gọi Dung Trí Dật: "Có chuyện này muốn bàn riêng với chú".

Dung Trí Dật giật mình, vô thức đoán bừa rồi cười hỏi Dung Trí Hằng: "Không phải Nguyễn Vịnh Nhi lại xuất hiện đột ngột đây chứ?".

Dung Trí Hằng sai người đưa Hạng Mĩ Cảnh vào phòng, sau đó đi xuống bậc thềm, kéo Dung Trí Dật ra xa vài bước, hạ giọng nói: "Bà không nói với tôi, đã mời mẹ của Theresa tới".

Dung Trí Dật sững lại, bước chân cũng dừng phắt, ngẩng đầu chau mày hỏi Dung Trí Hằng: "Chẳng phải dì đã mất rồi sao? Ở đâu ra mẹ nữa?".

Dung Trí Hằng biết Dung Trí Dật sẽ hỏi, lại kéo anh ta đi thêm vài bước nữa, nghiêm túc bảo: "Cô ấy không biết chuyện ở New York, người đến đương nhiên là người mẹ ở Hồng Kông".

Dung Trí Dật ngập ngừng tiếp: "Mẹ ở Hồng Kông chẳng phải cũng đã mất rồi sao?".

Dung Trí Hằng lắc đầu: "Chưa, năm đó vì không muốn nuôi cô ấy, nên mới đem cô ấy cho người họ hàng xa nuôi, giờ đã lấy một người Đài Loan. Tóm lại không thể nói rõ tình hình với chú lúc này, nhưng lát nữa gặp mặt, ngàn vạn lần đừng có phản ứng quá kì cục. Bà đột nhiên mời mẹ cô ấy tới, tôi không hề có sự chuẩn bị, còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra".

Dung Trí Dật dần dần mới phản ứng lại được, truy hỏi: "Anh đã biết chuyện cô ấy tìm thấy người mẹ ở Hồng Kông từ trước rồi phải không? Tại sao lại giấu em?".

Dung Trí Hằng trả lời ngắn gọn: "Vô tình tìm thấy". Sau đó thận trọng nhắc nhở Dung Trí Dật: "Quan hệ giữa cô ấy và Hứa Lương Thần bà không biết, tin tức năm đó bị phong tỏa rất chặt, cũng không thể điều tra nhanh như vậy được, huống hồ nhìn bề ngoài họ như không có chút liên hệ nào. Nếu chú không muốn bà biết chân tướng sự việc rồi sẽ suy sụp buồn bã thì nhất định đừng để xảy ra sai sót".

Dung Trí Dật thấy giận: "Chuyện này lẽ ra anh nên cho em biết sớm".

Hạng Mĩ Cảnh được đưa lên phòng khách nhỏ ở tầng một, Dung Ngọc Lan và Tần Tâm Nghiên đang ngồi nói chuyện uống trà.

Cô và Tần Tâm Nghiên cứ vài ba ngày lại gọi điện một lần, tình cảm không phải quá thân thiết, nhưng giọng nói cô nhất định nhận ra ngay. Cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện sẽ xảy ra khi tới dùng cơm với bà nội Dung Trí Hằng, nhưng cô không nghĩ tới trường hợp Tần Tâm Nghiên sẽ đến. Thật lòng cô cho rằng nếu bà cụ định dùng cách ép Tần Tâm Nghiên để qua đó ép cô phải rời bỏ Dung Trí Hằng thì e rằng kế sách này sẽ không thành, vì Tần Tâm Nghiên là người rất biết tính toán, cho dù bà cụ có đưa cho Tần Tâm Nghiên một tấm chi phiếu có tám số không ở đằng sau, cũng không bằng những lợi nhuận mà Dung Trí Hằng đem lại.

Thấy rõ Tần Tâm Nghiên rất coi trọng lời mời của bà cụ, trang điểm ăn mặc vô cùng sang trọng cao quý. Ngay ánh mắt đầu tiên khi vừa bước chân vào phòng, cô chỉ có cảm giác như hai quý phụ đang ngồi nói chuyện, ông kính có thể quay bất kì lúc nào, thật chẳng có chút liên quan gì tới mình.

Tần Tâm Nghiên vẫn rất nhiệt tình, đứng dậy kéo Hạng Mĩ Cảnh ngồi xuống bên cạnh, hình như cố tình muốn thể hiện tình cảm quan hệ mẹ còn cho Dung Ngọc Lan nhìn.

Dung Trí Hằng đã đả thông tư tưởng cho Dung Ngọc Lan, vì vậy Dung Ngọc Lan không hỏi thừa dù chỉ một câu, chỉ nói những chuyện vô thưởng vô phạt.

Hạng Mĩ Cảnh không bận tâm lắm, thỉnh thoảng nói xen vào một hai câu, chỉ mong Dung Trí Hằng hoặc Dung Trí Dật vào sớm.

Kết quả chẳng thấy ai trong số họ mà người vào lại là Phùng Vũ Phi cùng bà cụ .

Mấy người họ đều lần lượt đứng dậy, còn cô tim thắt lại, bất giác toàn bộ sợ chú ý đều dồn cả vào Phùng Vũ Phi.

Dung Trí Hằng từ cửa bước vào nhìn thấy dáng đúng căng thẳng của cô, vậy là đặt tay lên vai cô, ra ý trấn an.

Tinh thần cô đang căng thẳng, bị Dung Trí Hằng đặt tay lên vai đột ngột, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Dung Trí Hằng, lòng cô bất giác run lên.

Trước đó vì những lời châm chích của Phùng Vũ Phi, cô vẫn luôn sống trong tâm trạng căng thẳng lo lắng. Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc cho anh biết, xét cho cùng, tính cách của anh, đặc biệt là thái độ của anh trong chuyện tình cảm, thường khiến cô cảm thấy không được nhẹ nhõm.

Nói với anh, chuyện quá khứ của cô và Phương Tuân Kiệm, dù tỉ lệ chấp nhận của anh là chín mươi chín phần trăm thì vẫn còn một phần trăm nguy hiểm, cô không thể làm thế với Phương Tuân Kiệm. Phùng Vũ Phi làm trò này với cô không chỉ một lần, hậu quả rất khủng khiếp. Nhưng cô vẫn tin bí mật nhỏ đó của mình không ai biết, hoặc nói cách khác, cô đang trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ mong đừng ai mang chuyện đó ra để uy hiếp cô lẫn Phương Tuân Kiệm.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, vờ tỏ ra vô tình áp sát người về phía Dung Trí Hằng.

Dung Trí Hằng nhìn cô cười, ôm vai cô cùng ngồi xuống sofa.

Ý đồ của bà nội thế nào anh chưa rõ, nhưng thái độ của bà hòa nhã thân thiện hơn lần trước rất nhiều, hỏi rất nhiều chuyện, Tần Tâm Nghiên đều cười trả lời lưu loát, hình như sớm đã soạn sẵn đề cương, giống như chỉ đợi phút này để thể hiện.

Hạng Mĩ Cảnh tưởng Dung Trí Hằng bố trí, nhưng nhân lúc không ai để ý anh ghé tai cô thì thầm: "Khả năng ứng biến của mẹ em đúng là số một".

Cô cười gật đầu, cũng ghé tai anh thì thầm: "Bà rất giỏi đối phó với những tình huống thế này".

Anh lại nói: "Em nên học mẹ vài chiêu, sau này lấy lòng bà". Cô bèn hỏi: "Vậy ai sẽ lấy lòng em?".

Tâm trạng anh rất vui, để lộ ra ngoài mặt: "Đương nhiên chỉ có thể là anh".

Nội tâm cô phức tạp, nhưng thấy vẻ mặt ấy của anh, không khỏi bật cười một tiếng.

Trò chuyện một lúc, Từ Hi Lê từ trên lầu đi xuống.

Bà nội anh đúng là rất yêu thương Từ Hi Lê, bảo cô cùng Phùng Vũ Phi mỗi người ngồi một bên mình, rồi hòa nhã hỏi Từ Hi Lê bao giờ Phương Tuân Kiệm t ới .

Từ Hi Lê chỉ sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ: "Trong thành phố mưa rồi, đường đến sơn trang không dễ đi, cháu bảo anh ấy lái xe chậm thôi".

Bà cụ nắm tay Từ Hi Lê, cố ý cười nói với mọi người: "Giờ đã biết lo lắng cho người khác rồi đấy".

Mọi người đều phá lên cười vui vẻ, đề tài nhanh chóng chuyển từ Tần Tâm Nghiên và Hạng Mĩ Cảnh sang chuyện của Từ Hi Lê và vị hôn phu Phương Tuân Kiệm.

Hạng Mĩ Cảnh cũng phụ họa theo vài câu, sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh. Cô trang điểm, nên không dám rửa mặt, chỉ nhúng chút nước vào tay vỗ vỗ ra sau. Cô thấy tỉnh táo hơn nhiều, lắc đầu như muốn hất hết mọi suy nghĩ khác đi, chỉ nghĩ tới chuyện của mình và Dung Trí Hằng. Không biết có phải vì đông người không, mà vừa rồi những vấn đề liên quan tới cô, cô thấy nhẹ nhàng hơn lần trước, hoặc cũng có thể Dung Trí Hằng đã phải làm công tác tư tưởng với bà, nên bà cụ mới không có ý phớt lờ cô, mà muốn hiểu thêm về cô. Cô biết điều này không dễ dàng gì, cũng phải thừa nhận tình cảm Dung Trí Hằng dành cho mình là chân thành nghiêm túc.

Đứng một mình một lát, cô mở cửa, thấy Phùng Vũ Phi đứng trên đường quay về phòng khách, đang cười như hoa nhìn cô.

Trời tối, đèn lớn đèn bé trong sơn trang đều đã được bật, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính, bên ngoài gió rít trộn lẫn tiếng cười nói vọng ra từ trong phòng khách, khiến người ta có cảm giác rất thê lương.

Rõ ràng Phùng Vũ Phi đang đợi cô, đợi cô bước ra khoảng hai bước mới nói: "Tôi thấy cô trò chuyện rất vui vẻ".

Cô không muốn gây sự với cô ta, coi như không nghe thấy, muốn nhanh chóng quay vào.

Phùng Vũ Phi lại không chịu, dùng người để chắn đường cô, nhướng đôi lông mày được vẽ cầu kì lên, cố ý cười hỏi: "Có mẹ chống lưng cảm thấy yên tâm lắm phải không?", rồi nói ngay: "Vậy thì cô phải cảm ơn tôi, là tôi đã nói với bà, nên để mẹ con cô mới có cơ hội đoàn viên".

Giọng Phùng Vũ Phi vô cùng kiêu ngạo, lúc này còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "mẹ con", khiến cô nghe không dễ chịu lắm, nhưng vẫn không muốn xảy ra xung đột với Phùng Vũ Phi, bèn nói: "Cảm ơn Phùng tiểu thư".

Phùng Vũ Phi hài lòng cười: "Chúng ta làm một cuộc mua bán, thế nào?".

Cô không hứng thú, từ chối: "Tôi không có đủ vốn để tiến hành mua bán với Phùng tiểu thư".

Phùng Vũ Phi lập tức đính chính: "Cô có", rồi nói tiếp: "Cô hãy rời bỏ anh rể, tôi sẽ trả lại mẹ cho cô nguyên đai nguyên kiện".

Cô ngẩn ra, rồi lại ngẩn ra, cảm thấy chuyện Phùng Vũ Phi nói không liên quan tới điều mình vẫn lo lắng, lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn. Cô nghiêng đầu nhìn Phùng Vũ Phi: "Bà ấy ghê gớm hơn cô, muốn giở trò với bà ấy, nói thật rất khó".

Phùng Vũ Phi tính cách bốc đồng nên không chịu nổi khiêu khích, lập tức lên cơn, trừng mắt nhìn cô nói: "Tôi vốn không định nói toạc chuyện này ra, nhưng cô rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt, đến khi bị bà đuổi ra ngoài, đừng trách tôi không nể mặt".

Sau khi xác định Phùng Vũ Phi không biết chuyện mình với Phương Tuân Kiệm, cô tự tin hơn, liếc xéo Phùng Vũ Phi nói: "Còn phải phiền Phùng tiểu thư quan tâm tới tôi như thế, tôi thật không gánh nổi đâu".

Phùng Vũ Phi vô cùng tức giận, nhưng không lập tức gào tướng lên, mà lấy từ trong túi ra hai tấm ảnh gí vào tay cô tức giận nói: "Nhìn cho kĩ đi".

Cô như bị ma xui quỷ khiến, cúi xuống nhìn hai bức ảnh cũ trong tay.

Bức đầu tiên là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi chụp cùng một đứa bé gái hơn mười tuổi đứng ngoài cổng công viên, bức kia là một cô gái hơn hai mươi ngồi trên xe đua. Cô xem đi xem lại hai lần, không nhận ra người phụ nữ hơn ba mươi kia, nhưng khẳng định bé gái hơn mười tuổi trong tấm ảnh đầu tiên và cô gái trong bức ảnh thứ hai là một, và nhìn khá giống cô.

Cô rất kinh ngạc, bỗng bên tai vang lên giọng Phùng Vũ Phi: "Người phụ nữ này mới là mẹ đẻ của cô, còn đứa bé gái, tên Hứa Lương Thần, là chị em song sinh với cô". Giọng Phùng Vũ Phi lại vang lên: "Cô cho rằng tại sao Joe lại tốt với cô như thế? Không phải vì anh ta đã giết chị gái cô sao, cảm thấy hổ thẹn, muốn bù đắp cho cô. Cô cho rằng tại sao anh rể lại tốt với cô như thế? Anh ấy không thật lòng thích cô, anh ấy chỉ đang thương hại cô thôi".

Hạng Mĩ Cảnh đờ đẫn, ngước mắt nhìn Phùng Vũ Phi.

Phùng Vũ Phi tươi cười: "Nếu cô không tin, giờ có thể vào phòng khách hỏi người mà cô cho là mẹ kia, xem bà ta còn định nói dối cô thế nào, xem cô có phải vẫn ngốc như ngày xưa, tin rằng bà ta không cố tình vứt bỏ cô nữa không. Bà ta đang ở bên trong, tôi đặc biệt mời bà ta đến cho cô. Cô vào hỏi đi".

"Grace!" Dung Trí Dật đi từ đầu kia lại hét lên, bước nhanh về phía họ đồng thời đẩy cô ta ra, kéo Hạng Mĩ Cảnh ra sau lưng mình, rồi mắng: "Cút!".

Phùng Vũ Phi bị đẩy đập người vào tường, lòng cô ta bốc hỏa, nhưng vẫn châm chọc Hạng Mĩ Cảnh: "Hạng Mĩ Cảnh, cô nhìn thấy chưa? Anh ta bị tôi bóc mẽ sự dối trá, nên mới ngượng quá hóa giận. Anh ta vốn là kẻ giết người điên cuồng, ra tay với cả người mình yêu, còn giả tạo lừa cô lâu như thế".

"Câm miệng!" Dung Trí Dật đỏ bừng mặt, mắt cũng đỏ, suýt nữa đã cho Phùng Vũ Phi một bạt tai.

Dung Trí Hằng nghe ồn, vội từ phòng khách đi ra, anh không biết chuyện, nhưng thấy Dung Trí Dật và Phùng Vũ Phi đều rất kích động, Hạng Mĩ Cảnh lại co rúm sau lưng Dung Trí Dật, anh không nhìn thấy cô, lòng bỗng có dự cảm không lành. Lập tức anh kéo Phùng Vũ Phi sang một bên, sau đó nhìn thẳng vào Dung Trí Dật: "Đừng kích động". Rồi lách người nhìn Hạng Mĩ Cảnh.

Hạng Mĩ Cảnh cúi đầu, tay cầm chặt hai bức ảnh, toàn thân run lẩy bẩy.

Dung Trí Hằng căng thẳng, ngập ngừng hồi lâu, rồi nhanh chóng nắm tay cô, khuyên: "Anh đưa em vào phòng nghỉ trước, được không?".

Hạng Mĩ Cảnh không hất tay anh ra, nhưng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô không khóc, cũng không gây chuyện, đôi mắt đang tìm kiếm câu trả lời, cô hỏi Dung Trí Hằng trước: "Vừa rồi cô ấy nói bà ấy không phải mẹ ruột em". Sau đó quay đầu sang Dung Trí Dật: "Vừa rồi cô ấy nói Hứa Lương Thần là chị song sinh của tôi?".

Hai anh em đều thẫn thờ.

Trái tim cô rớt xuống vực thẳm, cuối cùng hất mạnh tay Dung Trí Hằng ra, nhanh chóng chạy vào phòng khách.

Tần Tâm Nghiên đang nói với bà nội anh về chuyện câu cá, thấy Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng kích động chạy vào gọi mình ra thì lập tức nói như phân bua: "Trẻ con vẫn là trẻ con, mong bà rộng lượng bỏ quá".

Bà cụ thấy Hạng Mĩ Cảnh có gì đó khác lạ, nhưng hỏi nhiều thất lễ, nên để mặc cô gọi Tần Tâm Nghiên ra ngoài.

Hạng Mĩ Cảnh mạnh tay, kéo thẳng Tần Tâm Nghiên ra khỏi phòng khách.

Phùng Vũ Phi bị Dung Trí Hằng tức giận mắng cho một trận, sớm đã bỏ chạy về phòng.

Dung Trí Dật thận trọng ngăn Hạng Mĩ Cảnh lại: "Theresa, cô nghe tôi giải thích, chuyện không như cô nghĩ đâu, chuyện xảy ra năm đó, tôi thật sự, thật sự rất...".

Hạng Mĩ Cảnh liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng ngắt lời: "Bây giờ tôi chưa cần tới lời giải thích của anh".

Dung Trí Dật run lên, còn định tiến tới nói cho rõ. Dung Trí Hằng kéo anh ta ra, đợi Hạng Mĩ Cảnh đi qua, mới dặn nhanh: "Đừng khiến bà nghi ngờ". Rồi chạy theo Hạng Mĩ Cảnh và Tần Tâm Nghiên.

Hạng Mĩ Cảnh không kéo Tần Tâm Nghiên đi quá xa, cũng không cấm Dung Trí Hằng đi theo, tới một góc khuất, cô buông tay Tần Tâm Nghiên, quay người nhìn bà hỏi: "Năm đó bà khiến tôi hiểu lầm là bà tự sát, có phải vì bà không phải mẹ đẻ của tôi, nên khi cao chạy xa bay bà không muốn mang theo gánh nặng này phải không?".


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane